Câu chuyện thứ nhất:

Nếu có một con côn trùng chui vào lỗ tai của bạn, có hai cách để giải quyết vấn đề, bạn sẽ chọn cách nào?

Cách thứ nhất, nhỏ vài giọt dầu trà vào trong lỗ tai của bạn, cánh của con côn trùng sẽ bị dính cứng, sau đó nó sẽ chết ngộp. Một cách khác chính là ghé tai của bạn vào gần ánh đèn, côn trùng trong lỗ tai nhìn thấy ánh sáng bên ngoài sẽ từ từ bò ra.

Trong cuộc sống, có rất nhiều lúc chúng ta bị người khác xúc phạm, làm cho bực mình. Nhưng đối với người đã xúc phạm mình, ta lại thường không giữ được bình tĩnh và lý trí, không giữ tâm thái bình hòa và khoan dung. Ta thường hoặc là ghi hận trong lòng, hoặc là sử dụng nắm đấm, hoặc là chờ cơ hội báo thù. Vì sao chúng ta không thể đối đãi với họ giống như con sâu lỗ mãng chui vào trong lỗ tai chúng ta? Tại sao không thể cho người ta một luồng ánh sáng, luồng ánh sáng của sự ấm áp, tin cậy, một luồng ánh sáng thiện ý, một luồng ánh sáng của sự bao dung? 

Câu chuyện thứ hai:

Người bạn công tác ở châu Phi từng kể cho tôi một chuyện: Có một cậu bé da đen hỏi mẹ, vì sao ngoài người da đen còn có người da trắng nữa? Bà mẹ trả lời, bởi vì một ngày hoàn chỉnh là sự kết hợp giữa ban đêm và ban ngày. Nếu chỉ có ban đêm mà không có ban ngày, hoặc ngược lại, thì đó không còn là một ngày bình thường nữa. Cũng như vậy, thế giới mà người da đen và người da trắng cùng sinh tồn mới là một thế giới hoàn chỉnh.

Một người bạn du học ở Mỹ cũng kể cho tôi câu chuyện này. Một cậu bé da trắng hỏi mẹ: “Mẹ xem trong bụi hoa kia có hoa màu đỏ, hoa màu vàng, hoa màu trắng, nhưng trước giờ chưa từng thấy có bông hoa nào màu đen cả, thế tại sao con người lại có người da đen vậy mẹ?”. Bà mẹ trả lời: “Ấy là bởi khi tạo ra các loài hoa, Thượng Đế đã quên mất loài hoa màu đen. Và để bù đắp cho sự sơ suất ấy, trong khi tạo ra con người, Ngài đã dựa theo màu của hoa. Không chỉ tạo ra người da đỏ, da vàng hay da trắng, Người còn tạo ra người da đen nữa. Và dù là người có màu da nào đi nữa họ cũng đều như mỗi đóa hoa xinh đẹp rạng ngời.

Là cha mẹ, khi giáo dục con cái hãy cố gắng giúp trẻ bao dung và yêu thương hơn nữa, phải không?

Câu chuyện thứ ba:

Trên chuyến xe buýt chật cứng người, một phụ nữ trong lúc sơ ý đã giẫm trúng chân của một người đàn ông. Cô đỏ mặt xin lỗi, nói: “Thật xin lỗi quá, đã giẫm trúng chân của anh”. Không ngờ người đàn ông đó cười tươi, nói: “Không! Không! Đáng ra người nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng, tất cả cũng chỉ tại cái chân của tôi không được thon thả mà thôi!”. “Òa” một tiếng, mọi người trong xe đều cười ầm lên. Hiển nhiên, đây là lời khen dành cho người đàn ông nho nhã lịch thiệp này.

Một cô gái không may bị ngã trong cửa tiệm có lót ván gỗ sạch sẽ, ly kem cô cầm trong tay đã làm bẩn sàn của cửa tiệm. Cô chỉ biết cười gượng, áy náy xin lỗi ông chủ, không ngờ ông chủ lại nói: “Thật xin lỗi quá, tôi thay mặt cho sàn gỗ của chúng tôi xin lỗi cô, chỉ vì nó thật sự thích món kem của cô quá thôi!”. Cô gái nghe vậy không khỏi bật cười. Hơn nữa tấm lòng bao dung của ông chủ đã khiến cô thực sự cảm động. Từ đó về sau, cô thường xuyên ghé thăm và mua đồ ở quán. Thực là cho đi chính là nhận lại vậy.

Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc không lâu, cựu Thủ tướng Anh Winston Churchill bất ngờ không trúng cử trong cuộc bầu cử. Ông là một nhà chính trị nổi tiếng khắp năm châu, với ông mà nói, thất cử đương nhiên là một việc rất thảm hại. Khi đó, ông đang bơi lội trong hồ thì viên thư ký thở hổn hển chạy đến nói với ông: “Không xong rồi! Ngài đã thất cử mất rồi!”.

Không ngờ Churchill lại thản nhiên cười nói: “Quá tốt rồi! Đây chẳng phải có nghĩa là chúng ta đã thắng rồi sao! Điều chúng ta theo đuổi không phải chính là dân chủ sao, dân chủ thắng rồi, lẽ nào không đáng để chúc mừng? Này anh bạn, phiền anh hãy đưa khăn cho tôi, tôi phải lên rồi!”. Ung dung như thế, lý trí như thế, chỉ một câu nói đã thể hiện được phong thái rộng lượng, bao dung của một nhà chính trị vĩ đại. 

Còn có lần, trong bữa tiệc, một nữ chính trị gia của phe đối địch giơ cao ly rượu bước về phía ngài Winston Churchill, bà trỏ tay vào ly rượu của Churchill, nói: “Tôi ghét ông! Nếu tôi là vợ của ông, tôi nhất định sẽ cho thuốc độc vào ly rượu của ông!”. Hiển nhiên, đây là một câu nói chứa đầy khiêu khích và thù hận, nhưng ngài Churchill chỉ cười thân thiện: “Cô yên tâm, nếu tôi là chồng của cô, tôi nhất định sẽ uống cạn nó!”.

***

Có câu cổ ngữ rằng: “Có lòng bao dung mới trở thành vĩ đại”. Như là biển cả, chính vì khiêm tốn tiếp nhận mọi con sông lớn nhỏ mà có được cái rộng lớn, mênh mông, hùng vĩ nhất thiên hạ! Hãy khoan dung bao dung giống như biển cả! Khoan dung không phải là chịu đựng một cách bất đắc dĩ, mà chính là sức mạnh nội tâm, sức mạnh của ý chí kiên cường. 

Ngay cả với kẻ thù của mình, cũng cần phải đối đãi bằng một lòng khoan dung, từ thiện. Bởi bạn biết chăng, nhân quả là có trả có vay giữa các kiếp đời. Kiếp trước có thể bạn đã gây ra tai vạ lớn chừng nào cho họ, kiếp này họ mới trở lại đòi lấy món nợ kia. Người ta thường chẳng bảo “oan gia ngõ hẹp” là gì? Vậy thì chi bằng cứ khoan dung, cứ lương thiện, cứ đối đãi với người bằng cả thiện tâm để gỡ bỏ mối hận thù truyền kiếp. Như vậy chẳng phải là tốt lắm sao?

Categorized in: