Tình đầu của tôi là những vần thơ tuổi 16, viết bằng mực tím, đầy sắc hoa xoan. Anh gửi cho tôi, người chưa quen, một bài thơ ngô nghê qua khe học bàn nhỏ xíu.

Tôi hồi âm bằng mảnh giấy học trò xé vội, viết những gì, tôi không còn nhớ rõ. Chỉ biết rằng, từ ngày đó, chúng tôi đã gửi cho nhau rất nhiều. Rất nhiều thơ, rất nhiều nỗi nhớ, rất nhiều viễn vông…. Cũng lạ kỳ, 20 năm trước, dẫu xa xôi, nhưng không phải là không “đủ khôn” để đôi lần hò hẹn. Vậy mà chúng tôi cứ mặc cho ngày tháng qua đi, không lần gặp mặt. Cơ hồ như đã ngầm hiểu, tình yêu đầu như giọt sương mai trên ngọn cỏ, chỉ cần một cái chớp mắt hay chạm khẻ, thì mọi sự đều tan biến…
Hơn tôi 2 tuổi, anh vào đại học, tôi vẫn là cô bé học trò. Tình yêu sáng trong, bắt đầu có thêm nỗi nhớ cồn cào, hờn ghen xa xôi… Chúng tôi vẫn không một lần gặp mặt. Anh vẫn nắn nót gửi cho tôi những vần thơ bằng mực tím. Nhật ký của tôi, ngày qua ngày, ăm ắp thêm đầy những yêu thương… Và rồi, anh đã đợi tôi trước cổng trường ngày cuối cùng của kỳ thi cuối cấp. Không quá khó để nhận ra nhau. Lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, như một tình cờ, là một góc cà phê rợp bóng xoan. Chúng tôi nói rất nhiều, rất nhiều những điều dường như chẳng liên quan đến vòng quay cuộc đời mà cả anh và tôi đều chưa hình dung hết… Thêm một lần, một lần và nhiều lần nữa chúng tôi hẹn hò. Chúng tôi có thêm một nụ hôn đầy… thảng thốt. Nụ hôn đầu tiên, duy nhất. Đó cũng là những gì còn đọng lại trước khi giọt sương mai tan theo mối tình đầu…
Tôi không biết bằng cách nào chúng tôi xa nhau. Hoặc, có lẽ, có quá nhiều lí do đến độ chẳng biết đâu là điều cốt yếu. Song, cả anh và tôi đều may mắn vì đã cho nhau những tháng ngày trong vắt. Để rồi, trên những nẽo đường lắm lúc gập ghềnh, tôi vẫn nhớ về anh,về mối tình đầu với tất cả những tình cảm dịu nhẹ, mát lành.

theo Phununews

Categorized in: