Tình yêu rồi sẽ đến với những trái tim biết hi vọng và tin tưởng, đúng không anh? Em bắt gặp đâu đó trong một cuốn sách đã viết rằng “Sài Gòn lạc nhau là mất – Kẻ ở người đi, lối vô tình”.

Ngày đó ta lầm lỡ bỏ mặc nhau hững hờ.
Để tiếng yêu rạn vỡ rồi thời gian xóa mờ.
Mãi vô tình đến bây giờ.
Nhận ra hai đứa không còn nhau.

Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã.
Xô cuốn ta miệt mài.
Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.
Lạc mất nhau ngày mai”

Thư gửi một thời thanh xuân và ngốc dại…

Tình yêu rồi sẽ đến với những trái tim biết hi vọng và tin tưởng, đúng không anh? Em bắt gặp đâu đó trong một cuốn sách đã viết rằng “Sài Gòn lạc nhau là mất – Kẻ ở người đi, lối vô tình”.

Kể cũng lạ. Trong hành trình cuộc đời của chúng ta gặp qua biết bao nhiêu là người. Để rồi sau khi đi qua, vô tình nhìn lại những người ấy lại ghi dấu trong ta những ấn tượng mà không gì có thể xóa bỏ. Có những người khi nghĩ về họ ta cảm thấy nhớ. Có những người khi ta nghĩ đến sẽ thương. Có người thì giận. Nhưng cũng có những người chỉ cần vô tình nhắc đến tên thôi cũng làm tim ta phải đau nhói.

Và dù có là yêu thương, hờn giận hay thật sự hối tiếc về một lần ngoảnh mặt, tiếc cho một lần ngược hướng thì ta cũng phải chấp nhận rằng mình chẳng thể nào ở cạnh nhau thêm một lần nữa. Phải chăng đó gọi là hết duyên? Ai rồi cũng sẽ có những nỗi đau, ai rồi cũng sẽ có những vết thương ngày trẻ. Sài Gòn rộng lớn là thế. Sài Gòn có rất nhiều con đường vậy mà anh và em, chúng ta không thể tìm cho mình một con đường để chung đôi. Thế gian có bao người yêu nhau mà đến được với nhau đâu.

Ai rồi cũng sẽ trải qua một thời thanh xuân ngốc dại!

Thụy Du

Categorized in: