Trời lạnh, mà em cũng đang rất lạnh nhưng có lẽ một ly soda vẫn tốt hơn là Late nóng hổi. Cũng phải thay đổi thói quen thôi, anh ạ. Phía không anh, có thể sẽ buồn một chút nhưng không ai chắc là sẽ thiếu niềm vui. Đi về phía không anh dạy cho em nhận ra một điều, chẳng có gì là mãi mãi. Thói quen là một thứ khó bỏ nhưng không phải mãi mãi, đúng không anh?
Vẫn là nó. Cô gái nhỏ nhoi lọt thỏm giữa lòng Sài Gòn mênh mông rộng lớn. Sài Gòn đang mưa hay đang khóc? Nó ướt vì khóc hay mưa? Cũng chẳng ai rõ, chẳng ai thèm rõ. Đơn giản, người ta còn bận để nhìn nó bằng con mắt thương hại dành cho “kẻ hâm”. Tạt vào quán café quen thuộc. Bật máy lên và chỉ còn nó, những giọt nước chẳng rõ là mưa hay khóc và tiếng lách cách gõ bàn phím lạnh lẽo đến rùng mình. Mãi cho đến khi phục vụ bước đến.
– Như cũ, chị nhé!
– Không, em cho chị một Soda bạc hà đi.
Người phục vụ thoáng nhíu mày một cách khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
– Soda của chị đây. Con người rồi cũng sẽ thay đổi, ngay cả thói quen ngỡ như chẳng bao giờ làm khác đi được nữa. Chị nhỉ?
Nó mỉm cười nhìn dáng người phục vụ vừa quay đi. Đúng. Ai rồi cũng sẽ thay đổi. Cái gì gọi là mãi mãi chứ? Trên đời này, nếu cứ tin mọi thứ là mãi mãi thì chỉ có những kẻ dại.
Lúi cúi gõ gõ….Ngay lúc đó, nó biết mình vừa từ bỏ một số thứ.
Trời lạnh, mà em cũng đang rất lạnh nhưng có lẽ một ly soda vẫn tốt hơn là Late nóng hổi. Cũng phải thay đổi thói quen thôi, anh ạ. Phía không anh, có thể sẽ buồn một chút nhưng không ai chắc là sẽ thiếu niềm vui.
Đi về phía không anh dạy cho em nhận ra một điều, chẳng có gì là mãi mãi. Thói quen là một thứ khó bỏ nhưng không phải mãi mãi, đúng không anh?
Chưa bao giờ em cảm nhận được thật ra Soda lại có vị hạnh phúc đến thế.
Điện thoại rung lên một tin nhắn từ dãy số quen thuộc nhưng không còn lưu trong danh bạ.
“Em đã thay đổi. Nên buồn hay vui?”
Điện thoại thoát ra khỏi hộp thư đến. Nó mỉm cười, đứng dậy bước ra ngoài. Ngoài trời mưa bắt đầu ngừng rơi, lòng cũng thôi không còn ướt nữa. Có một tình yêu vừa mới qua đời. Có một người vừa quyết định sẽ thôi nhớ đến một người.
Đi về phía không em, anh vẫn chẳng thể quên được em. Đúng không?
Có một thứ hạnh phúc gọi là kiêu hãnh.
Thụy Du