Có một bà lão gánh hai thùng nước, một thùng nguyên vẹn còn thùng kia có vết nứt dài. Vết nứt làm nước từ trong thùng chảy ra ngoài và khi tới nhà chỉ còn lại một nửa trong khi thùng kia nước vẫn còn nguyên vẹn.

Hai năm trôi qua, ngày nào bà lão cũng gánh một thùng rưỡi nước khi tới nhà. Thùng nguyên vẹn luôn tự hào, trong khi thùng kia thì tủi thân vì sự khiếm khuyết của mình. Cuối cùng nó lấy hết can đảm để nói với bà lão rằng bởi vì vết nứt này mà nước chảy ra ngoài và nó cảm thấy hổ thẹn.

Bà lão cười và chỉ cho nó thấy những cánh hoa mọc bên lề đường nơi bên dưới mà nó luôn đi qua hàng ngày, điều này không có ở thùng bên kia. Sau đó bà nói: Bởi vì thấy được sự khiếm khuyết này, nên bà đã gieo hạt giống hoa bên này mà không gieo bên kia và hàng ngày nó đã tưới làm xanh tốt những đóa hoa đó. Hai năm nay, nhờ sự rò rỉ này mà bà có những đóa hoa trên bàn ăn lúc nào cũng xinh đẹp và ngôi nhà lúc nào cũng đượm mùi hương.

Khuyết điểm có trong chúng ta, nhưng những cái ấy làm cuộc sống chúng ta đẹp đẽ và cao thượng hơn. Hãy nhìn thấy sự tốt đẹp từ những khiếm khuyết đó, cũng như bài học của cái thùng này.

Đừng luôn so sánh bản thân với người khác

Ngày xưa có một võ sĩ đến tìm một vị thiền sư để xin lời khuyên. Khi bước vào ngôi đền nơi vị thiền sư đang niệm kinh, người võ sĩ cảm thấy mình thật thấp kém và mặc dù đã trải qua nhiều năm chiến đấu ở chiến trường nhưng anh ta vẫn cảm thấy mình không thể nào đạt được trạng thái như những thiền sư đang ngồi niệm kinh ở đây.

Sau khi vị thiền sư niệm kinh xong, người võ sĩ đến gặp ông và nói: “Con đã từng đối diện với cái chết rất nhiều lần, bảo vệ kẻ yếu, giúp đỡ những người cần giúp đỡ, con tự nhận thấy mình chưa từng làm gì để bản thân cảm thấy xấu hổ. Nhưng khi con nhìn thấy Ngài thiền định con lại cảm thấy mình trở nên thật nhỏ nhoi và cảm giác thấy mình thật thấp kém.”

Vị thiền sư đáp lời: “Ta sẽ trả lời vấn đề của con sau khi ta gặp hết tất cả những người đã đến đây ngày hôm nay, con hãy chờ đến lúc đó”.

Người võ sĩ chờ đợi cả một ngày dài, nhìn người đến người đi để xin lời khuyên từ vị thiền sư. Anh ta thấy vị thiền sư lúc nào cũng kiên nhẫn lắng nghe câu hỏi của tất cả mọi người với nụ cười hiền từ trên môi.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người đã rời đi hết, người võ sĩ tiến lại gần vị thiền sư và hỏi: “Bây giờ Ngài có thể dạy con được không ạ?”

Vị thiền sư bèn đưa người võ sĩ vào một căn phòng, ông mở cửa sổ ra và ánh trăng tràn vào chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Trăng treo trên cao trong một bầu không khí tĩnh lặng, yên ả.

Vị thiền sư chỉ vào mặt trăng và hỏi: “Con có nhìn thấy mặt trăng kia không? Nó chiếu sáng cả bầu trời, nhưng ngày mai khi mặt trời lên cao thì mặt trời còn sáng hơn cả mặt trăng, chiếu rọi rõ ràng hết thảy vạn sự vạn vật. Ánh sáng mặt trời làm chúng ta có thể nhìn thấu từng chi tiết nhỏ, còn mặt trăng thì không làm được việc đó. Vậy con có nghĩ đến có khi nào mặt trăng tự hỏi mình tại sao không sáng như mặt trời? Có lẽ bởi vì mặt trăng thấp kém hơn mặt trời hay sao?”.

Người võ sĩ trả lời: “Tất nhiên là không phải như thế ạ. Mặt trời và mặt trăng là khác nhau, cả hai đều có vẻ đẹp riêng của mình. Chúng ta không thể so sánh như thế được ạ.”

“Đây chính là câu trả lời cho vấn đề của con. Hai chúng ta là hai người khác nhau, và chúng ta có mục đích sống của riêng mình, có con đường riêng của mỗi người để mang đến một thế giới tốt đẹp hơn”, vị thiền sư mỉm cười trả lời.

Chúng ta không nên tự so sánh bản thân mình với những người khác và cảm thấy mình kém cỏi hơn họ, bởi vì mỗi một người chúng ta đề có con đường riêng của mình. Mỗi người đều đi theo một con đường riêng biệt cũng như có một cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Hãy đi trên con đường của mình để trở thành một người tốt nhất và làm cho thế giới này tốt đẹp hơn.

Categorized in:

Tagged in: