Chiều. Có một chàng trai đứng giữa bạt ngàn thảo nguyên nghe gió hát. Có lẽ chiều nay và nhiều buổi chiều như hôm nay nữa, sẽ có một cô gái mặc váy hát nghêu ngao giữa cánh đồng!
Đừng là gió nữa, có được không?
Câu nói đó của anh đã theo cô suốt những tháng ngày rong ruổi đây đó. Có khi là một buổi chiều cô đơn giữa cao nguyên lồng lộng, khi là những cơn sốt vật vờ thèm được quan tâm, mà cũng có khi là những đêm mưa nằm trong cái chòi siêu vẹo nghe mưa rớt lộp độp trên mái lá mà lòng thì rưng rức.
Biết làm sao khi cô vốn sinh ra đã là một cơn gió lang thang gắn mình với những chuyến đi đằng đẵng. Có lẽ, cuộc đời cô đã quá nặng nợ với những vùng đất, những con người khắc khổ. Nhưng nếu không là gió, cô chẳng còn là cô nữa. Dù có đôi lúc cô cảm thấy mình lạc lòng và xao động khi nghĩ về anh thì cô vẫn không cho phép mình hối hận. Bởi lẽ, cô sinh ra đã là một cơn gió cô đơn và tự do rong ruổi qua những miền xa lạ. Cô không đủ sức để yêu thêm một ai nữa. Nếu có ai hỏi cô có hối hận không? Có lẽ câu trả lời của cô vẫn mãi mãi là không.
Có lẽ chiều nay và nhiều chiều nữa, sẽ có một cô gái mặc váy hát nghêu ngao giữa cánh đồng!
….
Một năm trước
Anh ôm ghì lấy đôi vai gầy gò nhỏ bé của cô như sợ chỉ cần buông ra là sẽ mất. Cô im lặng, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng khe khẽ. Cô nén thật sâu tiếng thở dài vào bên trong vì cô biết đó là sự lựa chọn. Cô cũng không nỡ đẩy anh ra xa vì cô biết, mình cũng đang chông chênh biết mấy. Thời gian trôi qua một cách lặng lẽ. Một cơn gió thốc ngang qua mái tóc đen lửng lơ trong gió. Cô khẽ rùng mình. Ngay cả cái rùng mình cũng bị nén chặt vì cô sợ, sợ những cử động của mình lúc này sẽ làm tan đi cái không khí vốn có.
Mình về thôi anh. Gió rồi
Anh thở dài buông cô ra và quay lưng như một cách trốn tránh. Anh sợ cô nhìn thấy những giọt nước mắt của anh đang rơi xuống.
Mình còn gặp lại chứ em?
Dĩ nhiên. Nhưng có lẽ ở một nơi khác và một hoàn cảnh khác
Em định cứ rong ruổi đi mãi thế sao?
Có gì không tốt ư?
Em sẽ rất cô đơn.
Em quen rồi!
Đừng như thế! Khi nào đó muốn dừng lại, hãy quay về. Anh sẽ đợi.
Cô im lặng bước qua anh.
……………
Điện thoại của anh rung lên một bài hát đã lâu lắm rồi dường như chưa cất lên – “Living to love you”. Bài nhạc chuông anh chỉ dành cho một người mà anh lưu là Gió – chính là cô.
Alo, anh nghe. Cơn Gió lang thang đến đâu rồi?
Alo, anh là Phố?
Một giọng nam xa lạ bỗng gọi biệt danh của anh làm cho anh có cảm giác có điều gì đó không ổn. Đây là tên gọi cô dành riêng cho anh. Vì cô vẫn thường bảo, chỉ có anh mới tốt với cô như Phố thôi. Cho dù bất cứ lúc nào muốn quay về vẫn luôn có phố vì cô mà mở lòng đón nhận. Ở đó, cô có một căn gác xép để cô cuộn mình những khi mệt nhoài. Ở phố còn có cả anh, người luôn dành cho cô những cái ôm thật chặt khi cô cảm thấy chông chênh.
Vâng, tôi nghe. Anh là ai? Sao lại dùng điện thoại của Hải Anh? Hải Anh đâu?
Chuyện rất dài. Anh có thời gian đến đây một chuyến chứ? Địa chỉ là…
……..
Đứng giữa cánh đồng đầy gió, có hai người đàn ông đứng cạnh nhau và im lặng. Chỉ có tiếng gió rít qua tai
Hải Anh. Cô bé rất mạnh mẽ. Một năm trước khi cô đến đây. Cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho những em bé ở đây. Sáu tháng trước, khi bệnh bắt đầu nặng hơn nhưng cô bé vẫn kiên cường cho đến phút cuối cùng. Trước khi mất, Hải Anh muốn gửi cho anh món đồ này. À, Hải Anh rất hay nhắc về anh. Có vẻ cô bé có cảm tình với anh đó.
Cảm tình?
Ừ. Mà thôi tôi có việc phải đi trước. Anh cứ từ từ về sau. Lát nữa anh cứ men theo đường mòn là sẽ về đến bản. Khi còn sống Hải Anh thích ra đây lắm.
Anh cầm lấy chiếc hộp gỗ và mở nó ra. Trên gương mặt có một dòng nước âm ấm vừa chảy xuống. Bên trong có một chiếc chuông gió và một bức thư.
Gửi Phố!
Biết làm sao đây nhỉ khi em vốn sinh ra đã là một cơn gió cô đơn rồi. Có lần anh hỏi em, làm gió có buồn không? Có chứ, làm gió rất buồn và cô đơn đấy anh ạ. Nhưng thành phố bé quá, bé đến mức làm cho một cơn gió lẻ như em cũng cảm thấy quá ngột ngạt. Cuộc đời em có lẽ chỉ tìm thấy ý nghĩa qua những chuyến đi. Nhất là khi em phát hiện ra mình đã mắc bệnh ung thư. Em không muốn để anh phải bận tâm. Em không muốn anh buồn. Anh nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau chứ? Đêm đó, em đã muốn dừng lại, em thoáng có ý nghĩ sẽ trở thành con mèo ngoan lọt thỏm trong lòng phố nhưng nghĩ lại, em lại thương anh quá. Mà em thì sợ anh buồn, sợ mình trở thành một gánh nặng cho ai đó.
Cách đây không lâu, em đến nơi này. Chính cuộc sống của con người và thiên nhiên nơi đây đã làm cho em có ý nghĩ muốn dừng lại. Những ngày sống ở đây, thỉnh thoảng hình như em nhớ Phố. Lần đầu tiên trong cuộc đời em cảm thấy mình cần Phố đến như vậy anh ạ. Nhưng chắc kiếp này em phải trả nợ thiên di. Nếu có kiếp sau, em sẽ chọn cho mình một cách sống khác và biết đâu em sẽ là một cô gái của phố ồn ào. Nếu có kiếp sau, anh vẫn đợi em như bây giờ chứ Phố?
Anh lấy chiếc chuông gió ra khỏi hộp. Một cơn gió vừa thổi qua làm cho chiếc chuông gió khẽ kêu leng keng. Anh tự nhủ: Là em về rồi đúng không? Kiếp này hãy cứ là gió rong chơi. Kiếp sau, hãy là cô gái dịu dàng trong lòng Phố, em nhé!
Chiều. Có một chàng trai đứng giữa bạt ngàn thảo nguyên nghe gió hát. Có lẽ chiều nay và nhiều buổi chiều như hôm nay nữa, sẽ có một cô gái mặc váy hát nghêu ngao giữa cánh đồng!

Thụy Du

Categorized in: