Một người phụ nữ được bác sĩ chuẩn đoán bệnh ung thư và chỉ còn 3 tháng để sống. Bác sĩ nhắn bà hãy chuẩn bị mọi thứ trước (điều mà tất cả chúng ta nên làm). Vì thế, bà liên lạc với cha xứ đến nhà để bàn về mọi thứ cho buổi hậu sự của mình. Bà nói với cha xứ bài hát nào sẽ được vang lên, đoạn thánh kinh nào bà muốn đọc và bà muốn mặc gì. Bà cũng nhắn với cha xứ rằng bà muốn được chôn cùng quyển kinh thánh mình yêu nhất.
Hãy giữ cái nĩa của bạn, câu chuyện cuộc sống đáng suy ngẫm. Ảnh: Internet
|
Tất cả đều đã được ghi chú và vị cha xứ chuẩn bị về thì người phụ nữ đột nhiên nhớ điều gì rất quan trọng đối với bà. “Còn một điều nữa”, bà nói một cách hào hứng.
“Điều gì vậy?” Cha xứ đáp!
“Điều này rất quan trọng”, người phụ nữ tiếp tục. “Con muốn được chôn với một cái nĩa trong bàn tay phải của mình.” Cha xứ đứng nhìn người phụ nữ không biết phải nói gì. “Điều đó làm cha ngạc nhiên lắm phải không?” Người phụ nữ hỏi.
“À, thật lòng thì, ta thắc mắc bởi yêu cầu đó” cha xứ tiếp lời.
Người phụ nữ giải thích: “Trong suốt những năm tháng của con tham dự những hoạt động của nhà thờ, mỗi lần có tiệc, phần thích nhất là khi có ai đó đang dọn đĩa của bữa ăn chính đi và xoay người lại và nói, “Bà có thể giữ nĩa lại.” Đó là điều con thích nhất bởi vì con biết điều gì đó tốt hơn sắp đến, khi họ bảo con giữ nĩa lại. Con biết điều gì đó tuyệt vời sẽ đến với con. Không phải là kẹo dẻo hay bánh pudding, bánh ngọt hoặc bánh nhân mứt. Con chỉ muốn mọi người nhìn thấy con trong quan tài với cái nĩa trong tay và con muốn họ ngạc nhiên, “Tại sao lại cầm nĩa?” Và con muốn cha nói với họ: Điều gì đó tốt đẹp sẽ đến nên con cũng nên giữ nĩa của mình.”
Đôi mắt của cha xứ ngân ngấn những giọt nước mắt hạnh phúc khi cha ôm tạm biệt người phụ nữ. Ông biết đây có thể là lần cuối ông gặp bà trước khi bà ra đi mãi mãi. Nhưng ông cũng biết bà đã có một chỗ trên thiên đường vì bà biết rằng điều gì tốt đẹp hơn sắp diễn ra.
Tại đám tang, mọi người đi ngang cỗ quan tài và họ nhìn thấy chiếc áo đầm tuyệt đẹp bà đang mặc, quyển Thánh kinh và cái nĩa được đặt trong tay phải của bà. Vị cha xứ liên tục nghe câu hỏi “tại sao lại cầm nĩa?” Và mỗi lần như vậy ông chỉ mỉm cười. Trong suốt bài giảng của mình, ông nói với mọi người rằng ông chưa bao giờ thôi nghĩ về cái nĩa và nói với họ rằng họ có lẽ cũng không thể thôi nghĩ về nó. Ông đã đúng.
Vì thế, lần tới khi bạn tìm cái nĩa, hãy để nó nhắc nhở bạn, một cách nhẹ nhàng, rằng một điều tốt đẹp hơn sẽ tới.
Nguồn: Ccemmaus, Việt Đinh biên dịch