Có rất nhiều đạo lý, là phải đến khi chuyện đã rồi mới hiểu được, chỉ cần ghi nhớ trong tâm, không nên trách mình, trách người.
- Yêu là bổ khuyết, hàn gắn lại vết thương của người yêu, tuy nhiên, có những lúc ta cam tâm tình nguyện, nhưng đối phương lại giận dữ đẩy ta ra. Có những lúc chúng ta cũng không thế trốn tránh tổn thương, mà phải mang theo tổn thương và tiếp tục sống.
- Trên đời không có công việc nào là không cực khổ, không có nhân sự nào là không phức tạp, không nên tùy ý nổi giận, không ai nợ bạn cả.
Học cách hạ mình, nắm giữ hay buông bỏ tất cũng có được và mất, không cần quá so đo, tự thân mình cố gắng thì may mắn sẽ đến càng nhiều.
Khi một người đã có đầy đủ tư tưởng và vật chất làm hậu thuẫn, cuộc sống sẽ trở nên vô cùng dễ chịu. Nếu là tốt đẹp, cứ mỉm cười thoải mái; nếu tồi tệ, cứ nói là trải nghiệm.
- Vướng chân không phải là đá mà là tâm. Có những con đường, là để chân đi, cũng có những con đường, là tâm phải đi. Cho nên, thoạt nhìn là con đường đằng đẵng trải ra trước mắt chúng ta, nhưng trên thực tế là tâm bị trải xuống đường.
- Con người trong cuộc sống, thường chỉ có 5% là tốt đẹp, cũng chỉ có 5% là thống khổ, còn lại 90% là bình thản. Lấy 5% mỹ hảo xóa 5% thống khổ, vậy thì ta có thể sống thanh thản trong 90% của cuộc đời.
- Để tức giận bộc lộ ra ngoài là bản năng, kìm nén được nó mới gọi là bản sự. Khi chúng ta gỡ bỏ chướng ngại vật cho người khác, thì cũng là trải con đường cho chính mình.
Nếu như chúng ta tin tưởng một người không chút hoài nghi thì kết quả chỉ có hai loại, nếu không phải tìm được người tri kỷ, thì cũng là tìm được giáo huấn cho cả cuộc đời.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Hãy gọi những trải nghiệm mỹ hảo là tuyệt vời; coi những thống khổ như là trải nghiệm. Tất cả đều cất lại trong đáy lòng, đó chính là những thứ đáng ngưỡng mộ nhất trong cuộc đời của bạn.