Sau 30 tuổi bạn sẽ hiểu ra, cuộc sống không bao giờ là mỹ mãn, sẽ luôn có tiếc nuối, luôn có đau thương. Nhiều khi, bạn sống mệt mỏi cũng là vì trong nội tâm ôm đồm quá nhiều thứ, kỳ vọng quá nhiều điều. Buông tâm xuống, thế giới này sẽ khác.
Đời người, có rất nhiều sự tình là không thể thay đổi được. Dù có cố gắng nữa, bôn ba hơn nữa, cũng vẫn có những chuyện không thể làm xong, không thể làm tốt; có nhẫn nại nữa, thiện giải hơn nữa, vẫn tồn tại những người có thành kiến với bạn, không thích bạn; có phó xuất nữa, níu giữ hơn nữa, thì người muốn đi vẫn sẽ rời đi.

“Nghĩ thoáng, nhìn thoáng, buông bỏ” – đây mới là cách sống tốt nhất…

Khi 20 tuổi bạn có rất nhiều tham vọng xa vời: muốn được thành công, muốn trở nên giàu có. Chính vì thế mà nỗ lực không ngừng, thức đêm tăng ca, ăn uống kham khổ, lao tâm khổ tứ… tựa như một chiến sĩ liều mình nới chiến trận.
Cho đến khi tóc rụng da nhăn, mắt thâm quầng đến mức dù có phủ lên bao nhiêu lớp phấn cũng không cách nào che được, thân thể cũng không ngừng phát ra cảnh báo. Lúc này bạn mới chợt hiểu ra, dùng cách tiêu hao sức khỏe để đổi lấy thành công là phi vụ làm ăn thất bại nhất.
Qua 30 tuổi chính là lúc nên quý tiếc sinh mệnh. Bất luận công việc thế nào cũng không thể lao tâm lao lực, chỉ cần ăn một bữa cơm thật ngon đã là một chuyện đại sự rồi.
Sống đạm bạc, không phải là không biết cố gắng, mà là hiểu được đâu mới là điều quan trọng, theo đuổi điều mà bản thân thật sự yêu thích. Đừng vì bản thân bị thụt lùi lại phía sau mà cảm thấy khó xử. Đường đời đi chậm một chút, ổn định một chút đâu có gì không được. Đừng hoảng hốt, đừng nóng vội, tốt nhất là hãy bước đều chân.
Hai mươi mấy tuổi, tình yêu là bản tình ca ngọt ngào sôi sục, vui sướng và thống khổ đều vô cùng mãnh liệt. Sau khi đã gặp gỡ được nhiều người, thấy rõ nhiều người, mới hiểu được dùng sức quá nhiều vào tình yêu, thì người bị thương ngược lại là chính mình. Giằng xé, quấn quýt, trằn trọc… những điều này đều khiến tâm hồn và thể xác con người ta bị tổn hao quá nhiều.
“Chào đón” và “tiễn đưa” vốn là thái độ rất bình thường của nhân sinh. Mang theo tâm tình cởi mở mà nghênh đón, mang theo nụ cười thản nhiên khi tống biệt, đây mới là dáng vẻ đúng mực nhất của phụ nữ trong tình yêu.
Hai mươi mấy tuổi, thường vì một câu nói tùy tiện của người khác mà nghĩ ngợi lung tung. Rõ ràng trong nội tâm rất khổ sở, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi; nước mắt đã rưng rưng còn cho mình mạnh mẽ, nói rằng “Không sao cả!”.
Sợ đắc tội với người, sợ bị lạnh nhạt, bị xem nhẹ, sợ đối phương mất hứng. Kết quả càng khiến chính mình cảm thấy không vui vẻ.
Qua ba mươi tuổi liền hiểu ra, không cần thông qua người khác để chứng minh giá trị của bản thân mình. Không cần đón ý nói hùa, ai tốt với mình thì trân trọng, ai khiến mình cảm thấy thoải mái thì ở cùng người đó.
Đời người bất quá chỉ mấy chục năm, sẽ trôi qua trong thoáng chốc. Bởi vậy, dù một phút đồng hồ cũng đừng ép mình ở cạnh người khiến mình đau khổ.
Nữ nhân qua tuổi ba mươi cần bắt đầu học vứt bỏ một số thứ vô dụng, buông bỏ một số người không thể tiến tới. Bởi vì nếu hai tay nắm chặt lấy người và sự tình không đáng, thì sao có thể với tay nắm lấy thứ thực sự trân quý đối với bạn.

 

Nguồn: Tinhhoa.net

Categorized in:

Tagged in:

,